Giọt Buồn Không Tên

Những giọt vàng thu đã nhạt dần
Sương buồn lặng lẽ phủ đầy sân
Hoa rơi mỗi độ hồn xao xuyến
Lá đổ chiều hôm vẻ ngại ngần
Bởi tiếng yêu vùi theo lạc thủy
Vì lời hẹn ước tựa phù vân
Nên giờ gió trở miền hoang vắng
Để lại nguồn thơ rệu rã vần.

Nguyễn Ngọc Mỹ

Trò chuyện cùng chủ bút:

Có 0 bình luận.